Ban đêm, Khổng Mật Tuyết và Vương Phương ngủ chung giường, khắp người đều không thoải mái, luôn có thể ngửi được một cỗ mùi hôi thối.
Lăn qua lộn lại không ngủ được, hơn nửa đêm, mới miễn cưỡng vào giấc.
“Tuyết Nhi! Tuyết Nhi!” Vương Phương đánh thức Khổng Mật Tuyết.
Khổng Mật Tuyết mê mang mở to mắt: “Mẹ?”
Vương Phương nhắc nhở cô ta: “Tuyết Nhi, con nên đi làm bữa sáng, anh trai con cần ăn rồi đi làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây