Gần 6 giờ sáng, trời mùa đông nên vẫn còn tối đen bên ngoài.
Lương Khả Phong khoác áo ngoài, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Khi đi ngang qua bếp, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Tiếng nói rất nhỏ, không nghe rõ, qua khe cửa nhìn vào, cô thấy Lương Diệu Tổ và Chúc Phụng Bình đang nói chuyện.
Chúc Phụng Bình đang làm bánh nếp, Lương Diệu Tổ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng giúp một tay.
Dựa vào âm thanh và khẩu hình, Lương Khả Phong có thể đoán được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Lương Diệu Tổ: “...không dễ đối phó như vậy, tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với con bé.”
Chúc Phụng Bình dùng sức nhào bột nếp: “Vậy thì anh ít nói chuyện với nó đi. Chúng ta đừng làm chứng minh thư cho nó, cứ nói là gần Tết nên không làm được. Anh báo trước với chú Khôn luôn đi, cảnh cáo ông ta đừng nói lung tung, em thấy con bé rất tin tưởng chú Khôn.”
Lương Diệu Tổ suy nghĩ một lúc, nói: “Hay là để chú Khôn đi trông cửa hàng chi nhánh ở Tứ Phương Thành, trong dịp Tết đừng đến đây nữa.”
Chúc Phụng Bình phàn nàn: “Người này sớm nên bị đuổi rồi mới đúng, anh không nghe em.”
Lương Diệu Tổ: “Ông ta quen việc, mấy sòng bài trước đây không thể thiếu ông ta.”
Chúc Phụng Bình: “Gọi hai em trai của em đến giúp, qua Tết tìm cớ đuổi chú Khôn. Này, anh nghĩ sao nếu gả Lương Khả Phong cho A Bảo làm vợ hả?”
Lương Diệu Tổ có chút do dự: “Cháu trai của em á? Đừng làm hỏng việc! Nó không chịu đâu.”
Chúc Phụng Bình thêm chút nước nóng vào bột: “Cháu của em ngốc, nhưng dù sao cũng là đàn ông, tìm cách để gạo nấu thành cơm không phải xong sao? Sau đó để A Bảo đưa con bé đi rồi nhốt lại. Giúp chúng ta giải quyết một rắc rối lớn.”
Lương Diệu Tổ uống một ngụm nước nóng, rõ ràng bị thuyết phục: “Cũng không phải là không được...”
Chúc Phụng Bình: “Chỉ cần nó không có chứng minh thư, nó không thể thoát khỏi tay chúng ta. Anh đừng lo, Tết này em sẽ để A Bảo đến. Anh cứ nghe em sắp xếp.”
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng cuộc trò chuyện của đôi nam nữ này khiến Lương Khả Phong đứng ngoài cửa như bị sốc...
Cô là con gái duy nhất của Lương Diệu Tổ, theo như sách gốc, bao năm qua, vì cô con gái này, Lương Diệu Tổ một lòng xây dựng sự nghiệp, không có ý định tái hôn, sao bây giờ lại hoàn toàn thay đổi?
Con người có thể thay đổi, nhưng không thể thay đổi nhiều như vậy. Trong mắt Lương Diệu Tổ, Lương Khả Phong trở thành một rắc rối? Vì để cô sớm rời đi, thậm chí ngầm đồng ý để cháu trai ngốc của Chúc Phụng Bình cưỡng bức cô?
Đây không phải là thái độ đối với con gái, mà là đối với kẻ thù!
Cô không thể hiểu nổi!
Lương Khả Phong lặng lẽ trở về phòng, lấy ra khẩu súng giấu kín, nạp đầy đạn vào băng đạn, một khẩu súng buộc vào chân, khẩu còn lại giấu dưới đệm.
May mắn là cô không phải là nguyên chủ, nếu không đã trở thành miếng thịt trên thớt của người khác rồi.
Sáng dậy, cô ra ngoài ăn sáng như bình thường.
Viên Bảo Lệ nhỏ hơn Lương Khả Phong một tuổi, dưới sự chỉ đạo của mẹ, cô ta múc cho Lương Khả Phong một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chị Khả Phong ăn sáng đi.”
Viên Bảo Linh thì cúi đầu ăn mì xào, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Lương Khả Phong.
Chúc Phụng Bình, với vẻ ngoài hiền lành nhưng đầy mưu mô, vẫn nhiệt tình như thường lệ: “Khả Phong, lại đây, uống bát cháo trước đi. Nhà hết sữa tươi rồi, lát nữa dì sẽ đi mua. Bác sĩ nói con cần bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn.”
Lương Khả Phong ngồi xuống, lễ phép nói: “Cảm ơn dì Bình. Cha con đâu rồi?”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin