Thập Niên 70: Bão Táp Cảng Thành

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Lương Khả Phong tiến đến quầy, nơi có một chàng trai trẻ và một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi mặc vest đang kiểm tra sổ sách.

Cô hỏi: “Xin hỏi, ông chủ Lương Diệu Tổ có ở đây không?”

“Cô tìm ông chủ chúng tôi có việc gì?” Người trả lời không ngẩng đầu lên.

“Tôi là con gái của Lương Diệu Tổ.”

Người đàn ông mặc vest có lẽ là quản lý hoặc giám đốc, ông đứng dậy, tháo kính ra, ngạc nhiên nhìn cô gái.

“Cô tên là gì?”

“Lương Khả Phong.”

“Ôi trời!” Người đàn ông phấn khích vỗ tay, vội vàng tự giới thiệu: “Tôi là chú Côn, quản lý sổ sách của tiệm Lương Ký, trước đây từng viết thư cho gia đình cô. Tiểu thư, cô đến đây bằng cách nào vậy? Đợi chút, ông chủ ở tầng ba, để tôi dẫn cô lên.”

Chú Côn là nhân viên lâu năm của tiệm, trước đây từng giúp ông chủ gửi thư, biết rằng ông chủ chỉ có một cô con gái tên là Lương Khả Phong, luôn ở đại lục và chưa thể đến Hồng Kông.

Giá mà tiểu thư đến sớm hơn thì tốt biết mấy, giờ đến muộn rồi, tổ ấm đã bị chiếm mất, biết nói sao cho phải?

Chú Côn thở dài lặng lẽ, dù sao cũng là chuyện gia đình của ông chủ, ông không tiện bình luận.

Họ đi lên cầu thang, chú Côn nhiệt tình giới thiệu dọc đường. Tầng hai là các phòng riêng, khá yên tĩnh, còn tầng ba là khu vực sinh sống.

“Ông chủ và gia đình đều sống ở tầng ba.”

Gia đình ông chủ?

Lương Khả Phong hỏi: “Ngoài ba tôi thì còn ai nữa?”

Chú Côn biết mình lỡ lời, không biết giải thích sao: “Cũng không có ai. Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”

Còn ai nữa thì cô sẽ sớm biết thôi. Lương Khả Phong không muốn làm khó người làm công nên không hỏi thêm.

Cầu thang lên tầng ba có một cánh cửa sắt, cửa không khóa. Vào bên trong, trước mặt là một tiền sảnh nhỏ, chỉ có vài chiếc bàn ghế, không có ai, nhưng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng.

Chú Côn bảo Lương Khả Phong đợi một lát, ông vào báo trước.

Rất nhanh, chú Côn trở ra, cười nói: “Tiểu thư, cô đợi một chút, ba cô đang nói chuyện điện thoại, sẽ ra ngay.”

“Cảm ơn chú Côn.”

“Không có gì, là việc nên làm thôi. Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, cô ngồi đợi đi. Dưới nhà còn đang kiểm tra sổ sách, tôi xuống trước.”

Sau khi chú Côn đi, Lương Khả Phong đợi ở tiền sảnh khoảng mười phút mà vẫn chưa thấy ai ra. Tiếng nói chuyện trong phòng đã ngừng từ lâu. Cô đi đến cửa, nhìn qua khe cửa, thấy bên trong là phòng khách lớn, chiếc tivi đen trắng đang mở nhưng âm lượng rất nhỏ.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang đi đi lại lại.

Theo trí nhớ của chủ cũ, đây chính là ba cô, Lương Diệu Tổ.

Từ đâu đó trong phòng, một người phụ nữ trung niên đội mũ tắm bước ra, có lẽ vừa tắm xong.

Lương Diệu Tổ thấy người phụ nữ ra vội kéo lại nói chuyện.

Lương Khả Phong định nhìn khẩu hình để đoán họ nói gì, nhưng phía sau lại có tiếng nói. Cô quay lại, thấy hai cô gái trẻ cười đùa bước vào.

Một cô khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cô kia nhỏ hơn, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cả hai đều mặc áo khoác dạ. Qua nội dung cuộc trò chuyện, có thể đoán hai chị em vừa xem phim về.

Thấy có người lạ trong tiền sảnh, hai cô gái dừng lại, nhìn Lương Khả Phong từ đầu đến chân - cô mặc áo khoác gió màu xanh, quần ống rộng, đầu đội mũ đi biển không hợp thời, trông thật kỳ quặc.

“Cô tìm ai? Sao lại đứng trong nhà chúng tôi?”

Lương Khả Phong nhanh chóng suy nghĩ. Gần một năm nay, Lương Diệu Tổ không có tin tức gì, giờ trong nhà lại có thêm một người phụ nữ trung niên, hai cô gái này rõ ràng là về nhà. Kết hợp với lời nói mập mờ của chú Côn, không khó để đoán ra tình hình.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️