----
“Em nghỉ ngơi trước đi.” Tạ Duyên Chiêu đứng dậy, Nguyễn Minh Phù ngẩng đầu nhìn anh, lại không cẩn thận động vào vết thương trên cổ, kêu khẽ. “Tôi về thôn một chuyến, tiện đường lấy cho em ít quần áo.”
Nguyễn Minh Phù vẫn còn mặc quần áo đi làm, nó bám vào người, cũng cảm thấy có mùi rồi.
“Không cần, anh chờ tôi.”
Sự già mồm cãi láo của Nguyễn Minh Phù lại tái phát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây