----
“Không có gì.” Đối diện với cặp mắt đen láy như mực của Vượng Tài, Nguyễn Minh Phù lại mềm lòng: “Được rồi, cắt đồ ăn vặt của con một ngày.”
Dù sao vẫn còn vải vóc, cô làm một cái khác là được.
Tạ Duyên Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Vượng Tài không biết đã gánh trên vai cái oan lớn, nghiêng đầu, cái đuôi nhỏ lại vẫy về phía Nguyễn Minh Phù.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây