----
“Mau cất kỹ vào.” Kỳ Dương Diễm hiểu rõ tính đặc thù của thời đại này: “Cho em một chiếc nhẫn trước, bên anh vẫn còn nguyên bộ, mấy năm nữa sẽ cho em.”
Hai mắt Nguyễn Minh Phù càng sáng hơn: “Anh, anh thật tốt.”
Mặc dù không đeo được nữa, nhưng nhìn những trang sức xinh đẹp này, cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Kỳ Dương Diễm nhìn những người xung quanh: “Được rồi, hôm nay anh không tiễn em được, ngày mai em mang Tạ... Tạ Duyên Chiêu tới đây, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây