“Ơ, cô đừng chạy chứ, hai chúng ta nói chuyện chút đi ~” Lâm Doanh Doanh ngay lập tức hối hận, cô còn chưa bắt đầu bắt nạt người ta cơ mà.
Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt thâm thúy của Hoắc Thanh Sơn, sau đó ôm mặt anh hôn chụt lên một cái “Anh mau bịa lí do đi, xem anh dỗ em thế nào.”
Mặt Hoắc Thanh Sơn vẫn còn nóng bừng chưa kịp nguội bớt, nghe vậy anh liền hỏi lại : “Bịa gì cơ? Anh không quen cô ấy.”
Mỗi lần anh về quê thăm họ hàng, không phụ việc thì chính là đi vào huyện, ngay cả với chị em của anh còn chẳng nói chuyện mấy, sao có thể rảnh rỗi tám chuyện với cô gái nào bên ngoài được?
Anh sợ giữa ban ngày ban mặt người ta nhìn thấy hai người ôm nhau sẽ ảnh hưởng không tốt nên muốn thả Lâm Doanh Doanh xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây