Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Sơn vội vã liên tục phủ nhận như vậy, không kìm được cười phụt ra tiếng, cô vươn tay về phía Hoắc Thanh Sơn làm nũng: “Đỡ vợ anh cái nào, ngã coi anh có xót không.”
Sắc mặt Hoắc Thanh Sơn thật sự vụt cái liền thay đổi, miệng nói: “Giữa ban ngày ban mặt đừng quấy.” Nhưng tay lại lập tức vươn ra đúng lúc đỡ lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh không hề ngại ngùng bám lên người Hoắc Thanh Sơn, nghiêng đầu cười đầy quyến rũ với Hoàng Xuân Yến: “Hi~ Cô là ai vậy, tìm anh Thanh Sơn của tôi có chuyện gì thế?”
Cô là một người đẹp có mái tóc đen óng với làn da trắng nõn và một nụ cười rạng rỡ mê người, đặc biệt là khi liếc nhìn người khác bằng ánh mắt như này, rõ ràng chính là một yêu tinh mê hoặc nhân tâm, cộng thêm câu “Anh Thanh Sơn ~” mềm mại ngọt ngào say đắm lòng người của cô nữa, tất cả trực tiếp nghiền câu nói ban nãy của Hoàng Xuân Yến thành đống mảnh vụn.
Hoàng Xuân Yến như thể bị tát một bạt tai, vừa xấu hổi vừa tự ti, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Cô ấy vốn là lén đến tìm Hoắc Thanh Sơn, thấy không có ai mới mạnh dạn qua bày tỏ, không ngờ rằng Lâm Doanh Doanh lại trốn ở một bên nghe lén.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây