Hoắc Thanh Sơn hơi chống người lên, cúi đầu nhìn cô, mặt mày cô như hoa đào, ánh mắt như làn nước mùa thu, mỗi một chỗ trên người đều đẹp như phong cảnh, anh muốn tinh tế thưởng thức, không cần vội vàng, gấp gáp, tránh làm bị thương cô.
“Cho anh xem thử đi.” Anh dụ dỗ cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Doanh Doanh đỏ như máu, cố ý xụ mặt: “Xem cái gì chứ! Không có gì đẹp cả!” Mắc cỡ chết người ta rồi! Cô nhìn anh còn được!
Hoắc Thanh Sơn suy nghĩ bước đầu tiên là nên dỗ cô, dỗ tới khi cô ỡm ờ đồng ý để anh tiếp tục động tác phía dưới thì thôi.
Sau đó anh nhận ra một chỗ mới, mở ra cánh cửa của thế giới hai mươi ba năm chưa từng xem tới, tìm được chỗ anh vui thích không biết mệt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây