Hoắc Thanh Sơn dịu dàng dỗ dành cô: “Mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tiếng nói của anh dịu dàng, an ủi cô, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, cặp mắt kia đầy vẻ dịu dàng, không phải là cô đơn như trong giấc mơ, hai con ngươi đen nhánh nhìn người đàn ông.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đâm đầu vào trong ngực của anh: “Hu hu hu... Làm em sợ muốn chết.”
Lúc này mẹ Hoắc bên dưới cũng nghe thấy, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Doanh Doanh tỉnh rồi à, đói không? Còn chút sủi cảo đấy con.”
Lúc này Lâm Doanh Doanh mới nhận ra trong phòng đã đốt thêm đèn, lấy đồng hồ qua xem thế mà hơn tám giờ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây