Cậu vội vàng hỏi Lâm Doanh Doanh về việc chuyển những đồ đạc, ngoại trừ sính lễ nhà họ Hoắc cho thì còn lại đều là vật dụng của chính Lâm Doanh Doanh, những cái rương to to nhỏ nhỏ, có rất nhiều.
Ngay sau đó, Hoắc Thanh Hà đã đi tới, cô ấy là một cô gái chừng hai mươi tuổi, mặc dù dáng vẻ không có xinh đẹp tuyệt vời như Lâm Doanh Doanh, nhưng cũng là một thiếu nữ xinh xắn. Đầu chải hai bím tóc tới eo, mi thanh mục tú rất giống với mẹ Hoắc, nhưng cằm hơi nhọn nhìn qua đã thấy rất nghiêm khắc.
Cô ấy nói với Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh à, tuyệt đối đừng nghe nó nói, nó giỏi nhất là miệng lưỡi trơn tru lừa gạt người, hai mặt, trở mặt vô tình, vừa lười vừa ham ăn, vừa gian xảo vừa láu cá...”
“Dừng lại! Hoắc Thanh Hà, hôm nay là ngày gì hả? Là lúc chị có thể tùy tiện đùa giỡn hay sao? Sau này tốt nhất chị nên yên phận, đừng có yếu ớt ham hư vinh, lười biếng lại hay dùng mánh lới, chị không soi vào nước tiểu mà xem, chị có được đẹp như vậy, mềm mại như chị dâu sao? Chị dâu người ta gọi là xinh đẹp mềm mỏng, chị thì chính là chó già sừng thú còn ồn ào như dê đó!”
Trong phòng, mọi người đều sợ ngây ngẩn cả người, mẹ nó chứ, đây là em trai, em gái của Hoắc Thanh Sơn mà!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây