Hoắc Thanh Sơn nhớ lại một chút, dáng người kia cao lớn, thẳng tắp, mặc quân trang đơn giản, bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt mày, chỉ là khí thế kia... Lông mày của anh hơi nhướng lên, chậm rãi nói: “Vậy... Có thể là cha của em.”
Lâm Doanh Doanh trở người, ngồi xuống: “Cha em? Vậy mà ông ấy không tới răn dạy em một trận sao?”
Cô ném búp bê vải rách của Diệp Mạn Mạn đi, cha cô đã răn dạy cô là bắt nạt em gái, lần này sao lại nể mặt cô như vậy nhỉ?
Cô cười nói: “Xem ra ông già kia có ấn tượng không tệ với anh.”
Hoắc Thanh Sơn nhắc nhở cô: “Đó là cha em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây