Bụng cô lớn không nằm được, buổi tối cả một đêm đều phải tựa vào đống chăn xếp chồng lên.
Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh thức cùng cô, nếu như anh không ngủ thì cô lại đau lòng, cho nên bảo anh nhanh chóng ngủ đi. Thế nhưng nếu như anh ngủ rồi, vậy coi như xong, Lâm đại tiểu thư lại bắt đầu ghen tị, trong chốc lát là liền lộp bộp rơi nước mắt, làm thế nào cũng không được.
Sau đó Hoắc Thanh Sơn liền dậy, cũng ngồi dậy dựa vào trên chăn đệm, ôm cô vào trong ngực, ôm cô ngủ.
Cô thút tha thút thít, lau nước mắt vào ngực anh, sau đó miễn cưỡng ngủ.
Thật vất vả mới ngủ tới hừng sáng, nếu như Hoắc Thanh Sơn ở nhà cùng cô, không đi làm, cô lại bảo thông cảm cho anh, bảo anh đi nhanh, đừng vì cô mà ở nhà làm chậm trễ thời gian. Nhưng nếu anh đi mất, cô lại bắt đầu đứng ở cửa cửa nước mắt lưng tròng trông ngóng anh về. Nếu như về muộn, cô lại khó chịu không thôi. Nhưng một hồi suy nghĩ cô mang thai khổ cực như vậy, còn anh lại ung dung, vẫn ăn uống, ngủ nghỉ, đi làm như thường, không hề bị ảnh hưởng chút nào, chờ đứa bé được sinh ra là liền được ăn sẵn rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây