Lâm Doanh Doanh thở dài một hơi: “Aiz, quá khó, đặt tên quá khó. Bây giờ em mới cảm giác được, em chính là một kẻ mù chữ, biết quá ít chữ.”
Hoắc Thanh Sơn nhéo mặt cô một cái: “Cả nhà ta thêm cả mấy hàng xóm xung quanh, cộng lại cũng không biết nhiều chữ bằng em, em như vậy đúng là đang chê cười bọn anh mà.”
Lâm Doanh Doanh ngửa đầu nặn ra một nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: “Ha ha.”
Hoắc Thanh Hạnh bên cạnh dẫn dắt một đám em trai ngồi thành vòng tròn bên hàng rào làm bài tập, bọn chúng nhìn hai vợ chồng kia một cái.
Lương Đại Lực: “Đặt tên thì có cái gì mà phải sầu muộn? Thiết Đản, Cương Đản không phải đều rất hay sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây