Bà ta không nghĩ tới Lâm Doanh Doanh gả cho người ta, trở về miệng càng độc. Khi Lâm Doanh Doanh còn bé bà ta còn có thể chiếm thế thượng phong, sau khi Lâm Doanh Doanh lớn, miệng lưỡi lưu loát, những lúc không có ai bà ta sẽ nói ra lý lẽ để chiếm tiện nghi.
Bà ta thường xuyên nói đi nói lại với Lâm Doanh Doanh là người đàn ông của bà ta cứu cha cô, tất cả những gì cô hưởng thụ bây giờ đều là do người đàn ông tôi mang đến cho các người, cô con gái của ông phải ghi ơn sau báo đáp, phải coi Mạn Mạn như em gái ruột, phải tôn trọng trưởng bối như tôi, nếu không ông chính là người vong ân phụ nghĩa, chính là sói mắt trắng, cả nhà ông đều là sói mắt trắng!
Nhưng Lâm Doanh Doanh là ai, cô kiêu căng tùy hứng như vậy, ngang ngang ngược ngược như vậy, đừng nói người đàn ông của bà ta cứu cha cô, cho dù bà ta cứu tổ tông của cô đi chăng nữa thì cũng thế nào chứ.
Lúc đầu mẹ Diệp mang chuyện ân nhân cứu mạng ra nói, cô đều nhường nhịn, nhưng mẹ Diệp cứ lải nhải nói đi nói lại như vậy, Lâm Doanh Doanh liền cảm thấy chán ghét, đáp trả bà ta: “Người đàn ông của bà cứu cha tôi, chẳng lẽ cha tôi không cứu vợ con của ông ta sao? Không có cha tôi, không biết hai người đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi!”
Nhìn biểu tình ngang ngược kiêu ngạo của Lâm Doanh Doanh, gương mặt xinh đẹp kia, mẹ Diệp thật sự cảm thấy mình tự rước lấy nhục vào thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây