Tạ Quang Minh: “...” Từ khi cháu dâu bước vào cửa, đứa nhỏ này càng ngày càng ngỗ ngược.
Mấy đứa nhỏ vì để tranh giành cục kẹo kia, mà tranh nhau kể chuyện mà bản thân chúng biết, ngày nào góa phụ Vương kia cũng tới nhà, ngày nào người nhà cũng nói góa phụ Vương kia tốt đến cỡ nào.
Tạ Quang Minh nghe mà trợn mắt há hốc mồm, có làm thế nào cũng không hề nghĩ tới việc góa phụ Vương lại là một người có tâm cơ đến thế, vì muốn gả cho chú ấy mà cô ta có thể sử dụng thủ đoạn như vậy. Chú ấy cũng không có núi vàng núi bạc, cô ta làm thế để làm gì chứ?
Mãi đến khi mấy đứa nhỏ hào hứng cầm kẹo rời đi, Tạ Vân mới nhìn chú ấy một cách đắc ý, chú ấy còn chưa kịp hoàn hồn.
Mẹ Hoắc thở dài: “Là người, không thể quá toan tính.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây