Cũng không phải là Lâm Doanh Doanh thèm ăn sủi cảo, mà là tính tình của cô thích đùa, nũng nịu, hoặc có thể nói là cô nhớ Hoắc Thanh Sơn, nhớ cha mẹ, các anh và nhớ cả gia đình bà ngoại.
Mặc dù gia đình mẹ Hoắc đối xử rất tốt với cô, nhưng nếu như không có Hoắc Thanh Sơn ở nhà, thì cô lại nhớ gia đình mẹ cô. Nhưng cô lại không nói, mà là hành động, cô than con gà trống mới sáng sớm đã gáy ồn ào không cho người ta ngủ, hoặc là cô muốn món sủi cảo mà ngày hôm ấy cô chưa ăn.
Chiều ngày hôm sau, đội sản xuất nữa của Hoắc Thanh Hoa đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, chị ấy được tan ca sớm, vốn định tới công xã để cắt thịt, kết quả là chưa kịp đi thì bốn anh em Thanh Phương đã quay về, bọn họ còn xách theo ba cân thịt.
Lâm Doanh Doanh lập tức cảm thấy vui mừng mà nhảy cẫng lên: “Ye, có thể gói sủi cảo ăn rồi.”
Hoắc Thanh Hoa hỏi: “Các em lấy đâu ra tiền và phiếu cắt thịt thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây