Hoắc Thanh Sơn trực tiếp ôm cô, “Đi ngủ trưa đi.” Nếu không ngủ, cô càng sẽ suy nghĩ lung tung, đến lúc đó cả buổi chiều đều sẽ buồn bã không vui, ai cũng không thoải mái.
Lâm Doanh Doanh ôm eo anh, kéo anh xuống, Hoắc Thanh Sơn liền thuận theo nằm xuống làm gối ôm cho cô.
Cô nhét đầu xù xì của mình vào cổ anh, nhích tới nhích lui, hận không thể chui vào trong cơ thể của mình.
Hoắc Thanh Sơn ôm cô, bàn tay to xoa xoa lưng cô, vỗ vỗ nhẹ nhàng dỗ cô ngủ. Cô cố gắng chống mí mắt nhìn anh, như thể nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy anh ít hơn.
Hoắc Thanh Sơn bị hành động đó của cô làm cho trong lòng càng thêm chua xót, quyết định làm cái gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của cô, để cho cô biết khi không có anh ngủ bên cạnh thì cô vẫn rất tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây