Lâm Doanh Doanh ngồi trong ngực anh, cời giày ngâm chân trong nước, nghịch ngợm đá đá nước, nhìn ánh trăng bàng bạc lấp lánh trên mặt nước, liền cười lên khanh khách.
Cho tới bây giờ Hoắc Thanh Sơn không phát hiện, hóa ta thôn làng mà anh sinh sống từ nhỏ lại có thể xinh đẹp như vậy, có thể là bởi vì sợ tồn tại của cô chăng. Trái tim anh rung động, không nhịn được cúi đầu hôn cô.
Hồi lâu sau, cô cảm giác sắp thở không thông, kéo vạt áo của anh nức nở hai tiếng, anh liền buông cô ra.
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng nói: “Em có thể cởi quần áo đi xuống tắm không?”
Cơ thể Hoắc Thanh Sơn bỗng dưng căng thẳng, từ chối theo bản năng: “Không được.” Sông này nằm ngay bên cạnh thôn, buổi tối có không ít người đi ngang qua, anh không hề muốn người khác ngấp nghé cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây