Lâm Doanh Doanh tiễn ba người đi, không kịp chờ đã lập tức chạy lại leo lên người Hoắc Thanh Sơn, dính chặt lấy anh không buông.
Nhìn thấy dáng vẻ cô hân hoan, tung tăng, đó là sự vui mừng phát ra từ nội tâm, Hoắc Thanh Sơn cũng cảm nhận được cảm giác vui vẻ mà trước đó chưa từng có.
Có người lệ thuộc vào mình, nhớ nhung mình như vậy, đúng là thật tốt.
Anh ôm cô đứng ở ngoài tường ảnh bích, cúi đầu hôn cô tới tấp, thở dốc nói: “Anh cũng nhớ em.”
Nhớ đến tận xương tủy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây