Về sau lại dùng mấy thứ như phiếu lương thực, phiếu vải, có tiền cũng chẳng mua được đồ. Thời kỳ ba năm khó khăn trong thôn cũng có người lấy vàng bạc, đồ trang sức trong nhà đi đổi thành lương thực, kết quả chẳng ra làm sao cả, một cái vòng bạc chỉ đổi được chưa tới một thăng gạo. (bằng 1/10 đấu)
Trong mắt dân chúng bình thường mấy thứ vàng bạc châu báu này hoàn toàn vô ích, dẫu sao có cũng không có chỗ tiêu, bản thân lại không biết giá trị, nhiều lắm thì cũng tốt hơn mấy văn vật bị mai một đôi chút, có thể cất giữ được.
Mẹ Hoắc: “Ở trong lòng mẹ, con và Thanh Sơn còn quý giá hơn những thứ này. Trước kia những thứ này còn đáng giá ít tiền, mấy nhà giàu đều mang đi làm sính lễ. Nhưng bây giờ cũng không thể lấy ra tiêu cũng thật đáng tiếc, nếu không chúng ta cũng có thể đổi thành một bữa thịt, mua quần áo đẹp cho con. Doanh Doanh, đây chính là sính lễ Thanh Sơn cho con, con cất vào trong tủ ở phòng phía đông rồi khóa lại, tủ của con chẳng ai dám động vào cả.”
Lâm Doanh Doanh vẫn kiên trì bảo mẹ Hoắc tự mình cất giữ, đã giấu nhiều năm không hề để lộ một chút nào như vậy, thế thì tiếp tục cất giấu cũng an toàn hơn.
Cô cười nói: “Mẹ, mẹ cất giữ đi, chờ khi chúng ta dọn nhà lại nói sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây