Lâm Doanh Doanh vội vàng ấn vai anh, mỉm cười nói: “Thanh Hà à, ý của anh cả em là nếu em vẫn còn muốn thân thiết với Trịnh Khải Hoàn thì em cứ việc giữ quan hệ với anh ta, bọn chị sẽ không can thiệp. Trước đây chúng ta không biết bộ mặt thật của anh ta nên đã bị anh ta lừa. Bây giờ đã biết anh ta là loại người gì rồi nên cũng biết phải dùng thái độ như thế nào với anh ta.”
Cô biết Hoắc Thanh Hà cũng có chút nổi loạn, giống lừa đánh thì không đi mà dẫn thì lại lùi, phải vuốt thuận lông nó, nếu ép buộc cô ấy chia tay với Trịnh Khải Hoàn, ngược lại rất dễ khiến cô ấy làm phản lại, càng cho rằng tình yêu có được nhờ chống lại gia đình còn vĩ đại hơn ấy chứ.
Còn nếu không gây áp lực với Hoắc Thanh Hà, cũng không phản đối mối quan hệ của cô ấy và Trịnh Khải Hoàn, mọi chuyện cứ để cô ấy tự lựa chọn, e rằng cô ấy sẽ thấy tẻ ngắt vô vị mất.
Quả nhiên, Hoắc Thanh Hà kinh ngạc nhìn Lâm Doanh Doanh, “Không phải, để tôi nói... Để tôi nói đã chị dâu, chị biết anh ta là loại người gì rồi mà còn để tôi qua lại với anh ta sao? Sao chị không mong tôi tốt hơn gì hết vậy?”
Mẹ Hoắc tát cô ấy một cái, “Nói bậy bạ gì đó? Chị dâu đang sợ con như giống lừa không nghe lời. Nếu con thật sự cảm thấy anh ta tốt thì cứ qua lại với anh ta nhiều hơn để xem anh ta rốt cuộc là tốt hay xấu, biết tường tận rồi thì cũng biết nên chọn ra sao thôi. Nếu không thì con cắt đứt quan hệ với anh ta ngay bây giờ đi, khỏi nghĩ rằng người nhà bắt ép con, rồi lúc nào cũng nhớ nhung anh ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây