Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Sơn, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, nước mắt trong suốt lập tức chảy ra, “Bộp” rơi xuống bàn chân.
Mấy giọt nước mắt như hạt đậu vàng kia vừa rơi xuống, trực tiếp làm trái tim Hoắc Thanh Sơn như rơi vỡ, sắc mặt cũng bắt đầu lạnh lùng: “Đừng sợ, ai bắt nạt em?”
Bí thư đại đội: Thanh Sơn à, cậu nói xem sao cậu chưa hỏi rõ trắng đen phải trái đã nói người ta bắt nạt cô ấy thế?
Lâm Doanh Doanh hu hu nhào vào trong ngực anh, trên người anh đều là mồ hôi, chẳng những không có mùi hôi của mồ hôi, mà ngược lại còn tản ra hơi thở hoóc môn nam tính nồng đậm, càng lộ rõ vẻ nam tính cường tráng. Đối với Lâm Doanh Doanh mà nói, đó là loại khí tức vừa sạch sẽ vừa mát lạnh lại sảng khoái mà người khác không thể nào lĩnh hội được, làm cho cô rất vui vẻ giống như được ăn một viên đại bổ hoàn vậy.
Vốn dĩ Hoắc Thanh Sơn còn chê mình bẩn, trên người toàn là bụi bặm, trên tay cũng bẩn thỉu không dám động vào cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây