Khi anh bước ra ngoài cửa, chỉ thấy Tô Diên bận chiếc áo khoác quân nhân dày rộng, đeo nhiều lớp khăn quàng cổ đứng ở nơi đó tròn vo như quả bóng, mập mạp đáng yêu.
Nhìn thấy anh, Tô Diên tiến lên vài bước, tự nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, bỏ vào trong túi áo khoác của anh.
Anh vô thức căng thẳng cơ thể, xuyên qua túi nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: “Trời lạnh thế này, sao không bảo anh đến đón em?”
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ tay anh, Tô Diên vừa tiến về phía trước vừa kể lại cuộc điện thoại với Trương Lan Quyên.
Phó Mặc Bạch càng nghe càng nhíu mày, nghĩ thầm: Người nhà họ Tô mặt dày thật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây