Phương Nhị Nha không ngờ anh ta lại nhát gan như vậy, không khỏi bực mình, sau khi suy nghĩ một chút, cô ta cố ý cám dỗ: “Bằng không em cho anh ba trăm. Chỉ cần anh có thể xử lý cô ta thành công, vị doanh trưởng Phó đó sẽ không còn quan tâm đến cô ta nữa, cũng không bao giờ ra mặt giúp cô ta. Lúc đó cô ta chỉ có thể gả cho anh, vừa được hời một người vợ vừa kiếm được ba trăm tệ, anh thấy việc làm ăn này thế nào?”
Phương Đức Thắng không khỏi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tô Diên, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ, đồng ý rồi.
Một bên khác.
Tô Diên ngồi trên xe, chỉ cảm thấy đen đủi: “Mới sáng sớm đã gặp Phương Nhị Nha, sao em cứ cảm thấy mọi việc hôm nay sẽ không suôn sẻ thế nhỉ?”
Phó Mặc Bạch vừa lái xe vừa nâng tay phải lên xoa nhẹ đầu cô, an ủi: “Chúng ta không được mê tín dị đoan, dù chuyện đó xảy ra thật thì cũng nhớ rõ cái xấu không bao giờ áp được cái tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây