Phương Nhị Nha bị dỗi đến nghẹn lời, lại không dám cả gan trợn mắt trêu chọc anh, chỉ có thể cười mỉa nói xiên nói xỏ: “Tôi tưởng mấy lời đồn kia là sự thật nên mới hỏi vậy, xem ra… Có một số việc không thể nào tin hết được.”
Nói rồi còn không quên liếc nhìn Tô Diên bằng ánh mắt sâu xa.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Tô Diên thầm cười nhạo nhưng cố tình nghiêng đầu xụ mặt, hỏi người đàn ông cạnh mình: “Lời đồn gì thế? Rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho em.”
Phó Mặc Bạch giật mình, sau khi phản ứng lại mới khép nép giải thích: “Anh thật sự không biết, nào có lời đồn gì? Cô ta nói bậy thôi.”
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng thuê trở nên giá lạnh, không ai dám hé răng mà đều im lặng hóng hớt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây