Cơm nước xong, người đàn ông đi xuống xe, anh mua một ly trà táo đỏ ở ven đường cất vào túi vải đưa cho cô. Tô Diên cầm lấy túi vải, lúc định xoay người về trường học thì nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng gọi hưng phấn.
“Cô Tô, ơi cô đợi em với!”
Cô dừng chân lại, từ từ xoay người, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy Khương Nguyên đứng cách đó không xa, đang cười cực kỳ xán lạn mà nhìn họ.
Hiện giờ giấu Phó Mặc Bạch đi hiển nhiên đã không còn kịp nữa. Cô chỉ đành căng da đầu chào hỏi: “Em không ăn cơm ở trường à? Sao lại chạy ra bên ngoài?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây