Đúng lúc này, Giang Phong Viễn bước vào, xắn tay áo sơ mi, trầm giọng nói: “Hai mẹ con ra ngoài đi, bữa tối nay để cha nấu.”
“Cha biết nấu ăn ạ? Sao con không biết?”
Thẩm Như đưa chậu rửa rau cho ông, trong mắt đầy tò mò.
Một số mảnh ký ức như bị xóa sạch, không tìm thấy dấu vết nào. Giang Phong Viễn nhìn vợ chăm chú, nỗi ghen tuông trong lòng bỗng chốc hoá hư không.
Trong những ký ức ít ỏi của vợ, chỉ có ông và các con. Ông còn gì để không hài lòng nữa? Thật không đáng để ghen tuông vì người ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây