Phó Mặc Bạch dừng bước, lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên vẻ mỉa mai: “Chuyện nhà tôi không cần anh lo. Thay vào đó hãy quan tâm đến cuộc thi đi, đến lúc đó đừng thua đấy.”
Tiêu Kỳ bị thái độ của anh chọc giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi chỉ lo lắng cho cô ấy thôi, anh cần gì phải vậy? Chẳng lẽ anh sợ?”
Phó Mặc Bạch nhướng mày, bị anh ta chọc cười, tiến lên một bước, đe dọa: “Bây giờ Diên Diên là vợ tôi, cũng là mẹ của con tôi, có liên quan gì đến anh? Hãy dẹp những suy nghĩ bẩn thỉu đó đi, đừng tự làm mình nhục mặt nữa.”
Khoảnh khắc nhìn nhau, một luồng không khí căng thẳng lan tỏa xung quanh.
Tiêu Kỳ siết chặt nắm đấm, nỗ lực kiềm chế mới không mất đi lý trí cuối cùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây