Bị nói trúng tâm sự, mặt Hứa Khánh Dương đỏ bừng lên, tránh ánh mắt của anh, nói: “Anh họ, hiểu lầm giữa chúng ta quá sâu rồi, em vẫn nên về trước, đợi khi nào anh nghĩ thông suốt, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Nói xong, anh ta đứng dậy muốn đi, Phó Mặc Bạch không cản, những người xung quanh thấy vậy cũng im lặng.
Mắt thấy không có bậc thang đi xuống, Hứa Khánh Dương đành bực bội rời đi.
Đợi khi người đi rồi, Giang Nam đến bên Phó Mặc Bạch hỏi: “Cậu với em họ mình có hiềm khích à? Cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, cậu ta sẽ không quay lại nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây