Nghe những lời này, mọi người lập tức im lặng. Hàng xóm bên cạnh lúc này lên tiếng nói nhỏ: “Tôi nghĩ cô Tô nói đúng, dù thế nào đi nữa, mẹ của Lưu Bảo Quyên cấu kết với người ngoài bán cháu mình là không đúng, không biết họ đã làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi! Nếu con gái tôi bị bắt cóc bán đi, chắc tôi tức chết mất.”
Lưu Bảo Phúc trợn mắt, quát vào mặt hàng xóm: “Đừng có gán tội cho mẹ tôi, bà ấy có ý tốt cả thôi! Các người đều là lũ vô ơn!”
Hàng xóm bị dọa sợ co rúm vai, không dám nói gì nữa.
Phó Mặc Bạch thấy mọi chuyện trong mắt, từ từ đi tới trước mặt Lưu Bảo Phúc: “Có gì bất mãn thì đến đồn công an nói, đừng làm loạn ở đây. Nếu không đi, tôi sẽ để anh cũng vào đó ngồi vài ngày.”
Đối mặt với khí thế hùng hổ của anh, Lưu Bảo Phúc lại lùi về sau vài bước, rồi lấy hết can đảm gào lên: “Tôi không sợ anh! Có giỏi thì đánh tôi đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây