Lý Thụ thấy cô liền cười đi tới, giả vờ phàn nàn: “Cô giáo, cô bé này thật khó chiều, em dỗ mãi mà vẫn không nín.”
Tô Diên thu lại suy nghĩ, đi tới nhìn bé gái, nhẹ giọng hỏi: “Có phải bé đói hay muốn đi tiểu không, sao không ngủ?”
“Không phải, nhóc vừa ăn xong cũng vừa đi vệ sinh xong. Chỉ là muốn em bế thôi, cứ đặt xuống là khóc.” Lý Thụ cố ý hạ thấp giọng, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Bé gái như cảm nhận được niềm vui của anh trai, cũng cười theo.
Tô Diên nhìn họ, rất lâu sau mới nghiêm túc nói: “Tiểu Thụ, sau này nếu gặp rắc rối, nhất định phải tìm cô giúp, biết không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây