Tô Diên cũng rất tò mò, người nhà họ Hứa đang nghĩ gì? Tại sao đột nhiên lại liên lạc với họ?
Hứa Khánh Dương thu lại nụ cười, nói rất chân thành: “Thực ra cha mẹ em vẫn luôn quan tâm đến anh họ, chỉ là họ không giỏi biểu đạt tình cảm, nên mấy năm gần đây mọi người ít liên lạc hơn.”
Phó Mặc Bạch hơi cười khẩy, lười để ý. Tô Diên thấy vậy, cười giải vây: “Cậu đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi, tôi đi vào bếp nấu cơm, hai người nói chuyện trước nhé.”
Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi đây, muốn để hai người họ nói chuyện riêng, nếu có thể giải tỏa khúc mắc thì tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây