Chú chó nhỏ “gừ gừ” vài tiếng, như đang kể lể hoàn cảnh của mình.
Khương Nguyên bình tĩnh lại, cũng nhìn chú chó, tò mò hỏi: “Chắc nó bị lạc nhỉ? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thời buổi này nhà nuôi chó không nhiều. Tô Diên nghĩ lại một lượt tình hình hàng xóm xung quanh, dường như không nghe nói nhà ai nuôi chó.
Cô lại nhìn bầu trời âm u, quyết định: “Chúng ta cứ mang nó về nhà trước, mai dán thông báo tìm người, giúp nó tìm chủ sau.”
Khương Nguyên gật đầu đồng ý, cúi xuống bế chú chó lên, trách móc: “Vừa rồi mày suýt làm tao sợ chết khiếp đấy, may mà tim tao khỏe, không thì bán mày cũng không đủ tiền thuốc đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây