“Cái này tặng cho em, mấy ngày nữa em sẽ cần dùng trong lúc thi đấy.”
Lý Thụ nhận hộp bút sáp màu đủ mọi màu sắc, trong lòng cảm động, đồng thời muốn nói lại thôi.
Đoán được cậu nhóc muốn hỏi điều gì, Tô Diên kiên nhẫn giải thích: “Em đừng vội, nếu không có gì bất ngờ thì giữa tháng này chúng ta sẽ mở lại hoạt động vừa học vừa làm thôi. Những ngày này, em cứ dồn hết tâm huyết vào việc chuẩn bị các tác phẩm hội họa của mình đi. Từ hôm nay, mỗi giữa trưa em phải ăn cơm cùng cô.”
Lý Thụ khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu từ chối: “Em về nhà ăn trưa, cô cứ ăn một mình đi ạ.”
Từ trường đến nhà cậu nhóc đi về mất hơn hai tiếng, câu này vừa nghe đã biết là nói dối. Tô Diên không để cậu nhóc từ chối: “Nhớ kỹ, trưa nay đợi cô ở lớp. Nếu cô không thấy em, sau này em không cần tham gia hoạt động vừa học vừa làm nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây