Tô Diên nắm chặt ống nghe, thấp giọng nói: “Cha, là con đây.”
Đầu bên kia điện thoại không trả lời ngay, mà qua mười mấy giây sau mới nghe Tô Kiến Quốc nói: “Nhận được lệnh điều chuyển rồi à? Thu dọn đồ đạc đi, mau về đây, mẹ nhớ con lắm.”
Thấy ông ta an bài số phận của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, Tô Diên cố nén xúc động, hỏi: “Cha, tại sao cha lại điều con về Bắc Kinh? Con ở đây rất tốt, tạm thời không muốn về.”
Tô Kiến Quốc hừ một tiếng, thái độ bề trên: “Để cho con về thành phố, bên phía nhà trường đã lo liệu các mối quan hệ ở đó rồi, con không muốn về cũng phải về. Nghe lời, đừng cứng đầu quá.”
Tô Diên nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, rồi tự cười nhạo bản thân, nói: “Cha, con có một tin vui muốn báo với cha. Con và Mặc Bạch đã đăng ký kết hôn rồi. Con thật sự không về Bắc Kinh được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây