Tô Kiến Quốc là người rất khó nhằn, cần phải chuẩn bị tâm ký thật tốt. Tô Diên rất bình tĩnh: “Con đoán ông ấy sẽ không hành động ngay được. Dù không kiềm được thì có lẽ cũng chỉ gọi con về Bắc Kinh, lấy cớ người nhà bị bệnh gì đó.”
Mười chín năm qua, cô biết tỏng kịch bản của người nhà họ Tô. Có điều cô muốn tiếp tục điều tra nên sẽ không về.
Diệp Khiết vỗ vai cô, nói lời an ủi: “Hồi chiều mẹ thử thêm vài lần, Tô Diễm Ninh cực kín miệng, đây không như tính cách trước kia của cô ta, mẹ đoán chắc chắn có chuyện gì đó trong này. Yên tâm đi, có mẹ ở đây, Tô Kiến Quốc không dám làm gì con đâu. Nếu ông ta dám bắt nạt con, mẹ sẽ liều mạng với ông ta.”
“Mẹ nuôi, mẹ tốt với con quá. Mẹ cứ tin con, con không để bọn họ bắt nạt mình đâu.”
Phó Mặc Bạch đi sau bai người, yên lặng lắng nghe hết thảy, nhíu mày trầm ngâm…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây