Tô Diên không khỏi nhìn sang: “Mẹ nuôi, mẹ cũng hiểu nhiều thật đấy.”
Đợi Phó Mặc Bạch giết gà xong, sắp đi vặt lông gà, Tô Diên cầm một cái khăn lông đi qua đó theo lời Diệp Khiết, vẻ mặt đau lòng: “Anh vất vả rồi, mau lau mồ hôi đi.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô, ý là nhờ cô lau giúp mình.
Thấy mẹ nuôi không ở đây, Tô Diên đỏ mặt, cúi người nhẹ nhàng lau trán cho anh, cũng nhìn kỹ khuôn mặt của anh, càng nhìn càng thích.
Đúng lúc này, ngoài nhà truyền đến tiếng nói chuyện khiến cô sợ tới mức đứng bật dậy, như đứa nhỏ làm sai chuyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây