Lục Nùng càng nghĩ càng thấy chính là như vậy, nghĩ thầm về sau phải cẩn thận chút, tuy là thoạt nhìn bản thân Bùi Tịch An đã từ bỏ việc che giấu rồi nhưng cô là tiểu tiên nữ biết quan tâm làm sao có thể đâm vào chỗ đau của người khác được?
Cô nháy mắt với Bùi Tranh: Có lẽ cha con thật sự bị gì đó rồi, về sau đừng không giữ mồm giữ miệng.
Bùi Tranh hiểu rõ, đáp lại Lục Nùng một ánh mắt ra hiệu hãy yên tâm: Hiểu rồi, yên tâm, về sau dì nấu nhiều canh hơn nữa cho cha tôi thì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu.
Nhận thức chung kì quái đã đạt được orz.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Tiểu Chu tuyệt vọng, thật không biết là nên đồng cảm với đồng chí Lục và Bùi Tranh hay là nên đồng cảm cho thủ trưởng nhà mình. Quên đi, cậu ta vẫn nên đồng cảm cho mình trước đi, ngày mai liệu có đột tử vì huấn luyện quá độ hay không đây?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây