“Ngồi đi ngồi đi, thằng nhóc tốt thế này, đã có đối tượng chưa?” Mẹ Ngô cười đến mức trên mặt có thêm mấy nếp nhăn.
“Cháu bưng thức ăn giúp bà.” Tiểu Chu sờ đầu, theo mẹ Ngô đi vào phòng bếp, người đi xa rồi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nói của cậu ta: “Vẫn chưa có đối tượng ạ, bà muốn giới thiệu một cô cho cháu ư?”
Mẹ Ngô: “Ôi chao, bà Ngô có quen biết cô gái nào đâu, chuyện của người tuổi trẻ vẫn phải để chính mấy đứa xem vừa mắt, đúng rồi, cha mẹ cháu không tìm kiếm cô gái tốt cho cháu ư?”
“Cha mẹ cháu ở quê...”
Lục Nùng mang khuôn mặt giống meme người da đen có dấu chấm hỏi, bà cụ thân thiết với Tiểu Chu như thế từ lúc nào?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây