Một mùi thuốc trị thương nồng nặc còn quấn quanh người Bùi Tịch An, rất đắng chát, Lục Nùng bỗng dưng cảm thấy cái mùi này có phần tương tự với anh, nếu có một mùi nước hoa thế này, cô sẽ xem xét tặng cho Bùi Tịch An.
Băng vải bị cởi ra, Lục Nùng đứng, còn Bùi Tịch An thì ngồi, hai người đều không nói lời nào. Lục Nùng không nhìn mặt Bùi Tịch An, hết sức chuyên chú thay thuốc cho anh, vết thương chảy máu, hoàn toàn không giống như chỉ là trầy da mà Bùi Tịch An nói.
Lục Nùng cảm giác mình quá ngây thơ, bị đạn pháo lướt qua làm tổn thương thì dù thế nào đi nữa cũng không thể chỉ trầy da một chút thôi được.
Ngón tay ngẫu nhiên lướt qua da, Lục Nùng không nhịn được nhìn thoáng qua Bùi Tịch An.
“Sao vậy?” Bùi Tịch An hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây