“Đúng vậy đúng vậy, em cẩn thận một chút, cây cao như vậy, lỡ như té xuống không phải chuyện đùa được đâu.”
Bùi Tịch An ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cây ngô đồng cao lớn xum xuê kia, có một cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi đứng chênh vênh trên nhánh cây, tay trái che chở cái gì đó, đang cố gắng với đến ổ chim, không để ý đến mấy y tá dưới tàng cây.
Cuối cùng đã đưa chim nhỏ bỏ vào trong ổ chim, cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười với người dưới tàng cây, rất đắc ý, ánh mắt xuyên qua khe hở lá cây, dính lên khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của cô, đại khái thật sự rất vui, cô còn thả tay đỡ cây, chống nạnh thổi sáo:
“Yên tâm đi, cây này không tính là cao nên không làm khó được em đâu, chị có thể nói em không thông minh bằng người khác nhưng leo cây, hừ, ai cũng không thể thắng được em. Anh họ và chị họ em đều là bại tướng dưới tay em, em còn leo cây quế hái hoa quế ăn nữa, chờ qua thời gian ngắn em lại hái hoa quế mang đến cho các chị ăn.”
Dưới tán cây mọi người đều lau mồ hôi thay cô, quỷ tham ăn này vẫn còn tiếc nuối sao cây hoa quế còn chưa nở hoa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây