Cuối cùng, Bùi Tịch An vẫn uống hết chén canh bổ chứa chan tình cảm của mẹ Ngô, làm cho mẹ Ngô mừng đến mức nói liền ba chữ tốt, cũng bày tỏ ngày mai lại hầm tiếp.
“Phốc--- Khụ khụ khụ khụ.” Bùi Tranh nghe vậy thiếu chút nữa sặc chết, liếc Lục Nùng một cái, đây là mẹ kế ghét bỏ ông già nhà mình bao nhiêu chứ, còn bồi bổ nữa.
Đúng lúc Lục Nùng chống lại tầm mắt của Bùi Tranh, sau khi dừng một giây thì dời mắt đi.
Mặc kệ đi, dù sao nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cứ mặc nó đi.
Một bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ, cơm nước xong người trên bàn lập tức chạy đi, Bùi Tranh bày tỏ mình muốn rửa chén, mẹ Ngô cũng nói trong phòng bếp còn có một chút chuyện chưa làm xong, hai người gần như đồng thời đứng dậy, chen chúc vào phòng bếp, Tiểu Chu thấy vậy nói xe hình như có chút hư hỏng gì đó, cậu ta muốn ra ngoài kiểm tra một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây