Bùi Tịch An mới vừa ôm chặt Lục Nùng đang đá lung tung vào trong lòng, không ngờ bị cô xít lại gần cắn một cái lên môi, anh hoảng sợ lật đật lùi người ra sau.
Anh cho rằng Lục Nùng đã thức dậy.
Nhưng cúi đầu cẩn thận nhìn thử, rõ ràng cô đang nhắm mắt, miệng nhếch lên, còn chép chép miệng, hình như trong mơ được ăn món ngon gì đó.
Bùi Tịch An: “...”
Bùi Tịch An thở dài, không đợi anh có động tác cái miệng không an phận của Lục Nùng lại đuổi theo, lúc này không còn là cắn, mà là liếm, mút từ chút một.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây