Chẳng qua thời gian đó cũng không quá lâu, sau nửa năm, cô hoàn toàn nghĩ thông, bắt đầu buông thả chính mình, ăn uống vui đùa chơi đàn ông, hưởng thụ vui vẻ của con nhà giàu.
Trong lòng Lục Nùng có một suy đoán không tốt, nhưng suy đoán này lại không có căn cứ, bởi vì đối với niên đại này quả thật cô không có cảm giác thuộc về, từ đầu đến cuối trong lòng cô đều cho rằng mình từ hiện đại xuyên vào Lục Nùng.
“Tiểu thư?”
Lục Nùng lấy lại tinh thần: “À không sao, chỉ là con nhớ một ít chuyện...”
“Đúng rồi, mẹ Ngô.” Vẻ mặt Lục Nùng vẫn như thường, “Sau này đừng gọi con là tiểu thư nói, gọi con là Nùng Nùng đi, con cũng không gọi mẹ là mẹ Ngô nữa, gọi mẹ là mẹ nuôi nhé, bây giờ là thời đại mới, không nên gọi cách của thời đại cũ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây