Cơm nước xong, Bùi Tranh và Tiểu Chu bưng chén không và dĩa thức ăn chạy vào nhà bếp như đang thi chạy, giữ lại mặt bàn sạch sẽ cho Lục Nùng. Lục Nùng: “. . .”
Xem như các người ác.
Bùi Tịch An nhìn cô một cái, vén ống tay áo sơ mi trắng lên, cầm lấy giẻ lau lau bàn.
Lục Nùng: “. . .” Sao cô cảm thấy mình có chút vô dụng?
Cô đứng ở bên cạnh không có chuyện gì làm, không thể làm gì khác hơn là đi lên lầu nhìn Tể Tể. Tể Tể ngủ rất say, lông mi thật dài hơi run run theo hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, môi bĩu ra, vô cùng đáng yêu. Lục Nùng càng nhìn càng yêu, nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán của Tể Tể, “Bảo bối, ngủ ngon nha.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây