“Nào có, mẹ, sao mẹ có thể nghĩ con như vậy? Con còn không phải cục cưng của mẹ hả?” Bùi Tiểu Hạ chống nạnh.
Bùi Tranh cười trên sự đau khổ của người khác, “Thôi đi Bùi Tiểu Hạ, bọn anh không có ai không biết đức hạnh quái quỷ của em.”
“Tới dùng cơm.” Ở phía trên Bùi Tịch An vỗ bàn một cái, mấy đứa nhỏ đều không dám đùa giỡn nữa, ngoan ngoãn ngồi xong.
Bùi Tiểu Hạ nháy mắt với hai anh trai mấy cái, ba anh em nhìn mẹ đi tới ngồi xuống bên cạnh cha, cha tự nhiên nắm chặt tay mẹ.
Cố Hoài nhìn không chớp mắt dừng ở trên người phụ nữ luôn chỉ có thể nhìn thấy ở trong ảnh chụp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây