Bùi Tranh cho là mình bị đùa giỡn, tức giận nhìn cha ruột, không chăm sóc thì thôi đi, còn xem con trai thành món đồ chơi để đùa giỡn, cậu nói với Lục Nùng: “... Dì không tức giận?”
Lục Nùng: “...” Bây giờ trong đầu dì đều là chuyện của con, nói thật, chuyện của cha con xếp thứ hai.
Bùi Tranh nổi da gà: “Dì đừng nhìn con như vậy, con sợ đến hoảng hốt.”
Lục Nùng không nhìn nữa thở dài một cái, Bùi Tịch An lúc nào cũng chú ý đến Lục Nùng thấy vậy kéo tay Lục Nùng, vừng vàng cầm lấy.
Tốt lắm, thiếu chút nữa Bùi Tranh đã cắn nát hàm răng, nhìn vẻ mặt bình thường của mọi người xung quanh, nuốt ngụm máu chực trào xuống, ván này cậu lại thua rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây