Lúc này đến lượt Thẩm Ký Minh co rút khóe miệng: “Đây là vì sao?”
Bùi Tranh sờ cằm một cái: “Tám phần là có liên quan đến Lục Nùng.”
“...Nguy rồi.” Bùi Tranh chậm chạp phát hiện, sau đó cứng ngắc nói: “Cha tôi đã khôi phục lại trí nhớ, vậy chẳng phải chuyện làm lính của tôi càng khó hơn sao?”
Thẩm Ký Minh vỗ vai cậu một cái: “Không phải còn có Lục Nùng sao?”
Hình như Bùi Tranh nghĩ đến cái gì đó, vỗ đùi hưng phấn nói: “Người anh em, ông trời cũng đã giúp tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây