Trong lòng Lục Nùng chắc lưỡi hít hà, Bùi Tịch An chính là Bùi Tịch An, mới vừa rồi còn không dám nhìn cơ thể của cô, lúc này mới qua bao lâu, đã có thể mắt nhìn thẳng không ngại ngùng gì rồi.
“Anh đến ôm đi.” Lục Nùng chống cằm, cười nhạo nhìn Bùi Tịch An: “Em ôm con bé sẽ khóc, trước kia đều là anh dỗ dành con bé, em thấy mặc dù anh mất trí nhớ, nhưng kỹ thuật ôm con bé cũng không thụt lùi.”
Bùi Tịch An nhìn cô một cái, từ trên giường cẩn thận ôm con gái, bỏ cô bé vào trong giường trẻ con.
Bùi Tịch An mới vừa buông tay ra, Lục Nùng đã xoay người thổi tắt đèn dầu, sau đó nằm thẳng xuống.
Bùi Tịch An: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây